Sơ Hạ vẫn luôn đứng trong góc sân không ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Tiêu Hàm ra ngoài, lúc này cô mới xoay người đi ra, đeo cặp sách cùng rời đi với Lâm Tiêu Hàm.
Nhìn theo bóng dáng Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ biến mất bên ngoài hàng rào tre, Lý Kiều nín thở mở miệng, nói với Cố Ngọc Trúc: “Chúng ta vẫn nên bớt đắc tội với loại người âm hiểm tiểu nhân như Lâm Tiêu Hàm thì hơn, nếu không tôi cảm thấy cậu ta thực sự sẽ nuôi gà bên cạnh giường cậu đấy.”
Lâm Tiêu Hàm đi rồi, Cố Ngọc Trúc lại trở nên ngang bước: “Cậu ta dám?”
Lần này Trần Tư Tư lại lên tiếng: “Tôi cũng cảm thấy cậu ta thực sự có thể làm ra được chuyện này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây