Hàn Đình mở miệng nói: “Cũng tốt hơn là kiểu đàn ông người không ra người quỷ không ra quỷ như ai đó.”
Lâm Tiêu Hàm cười lạnh một tiếng: “Một đám người vô dụng ôm nhau thành một cục, sống bằng nghề khoác lác và mạnh miệng thế mà còn cảm thấy mình giống đàn ông, tôi chỉ cảm thấy nực cười!”
Hàn Đình lại vỗ mạnh vào bàn đứng dậy: “Lâm Tiêu Hàm!”
Lâm Tiêu Hàm mỉm cười với anh ta một tiếng: “Chỉ vậy đã tức giận rồi sao? Chẳng lẽ đã chọc đến ống phổi của cậu rồi?’
Hàn Đình kìm nén lửa giận nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Hàm một lúc lâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây