Thư ký Lưu không ngừng đặc biệt khen ngợi Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm một phen.
Sau khi khen xong lại không nhịn được thở dài nói: “Nếu mười thanh niên trí thức còn lại cũng giống như hai người thì chúng tôi không còn gì phải lo lắng nữa, bình thường hai người cũng nên giúp đỡ, đốc thúc và dẫn dắt bọn họ cùng nhau tiến bộ, các cô các cậu đều đến từ thành phố, tuổi tác cũng không chênh lệch nhau là mấy, dễ dàng nói chuyện với nhau hơn.”
Mấy chuyện tốn công vô ích như thế này hai người không dám tuỳ tiện đồng ý.
Ngay khi Sơ Hạ đang suy nghĩ xem nên từ chối và bảo thư ký Lưu tìm người khác đốc thúc bọn họ như thế nào thì Lâm Tiêu Hàm đã mở miệng nói: “Thư ký Lưu, tôi cảm thấy các anh không cần phải quá lo lắng đến bọn họ, bọn họ chỉ là còn nhỏ tuổi ham chơi một chút, trên người người trẻ tuổi nào mà không có chút vấn đề như vậy chứ, tôi cảm thấy những thứ đó đều rất bình thường, không phải là vấn đề lớn gì. Còn nữa, chúng tôi chỉ mới đến nông thôn một thời gian ngắn, năng lực thích ứng của bọn họ tương đối kém, vẫn chưa thể làm quen được, chờ đến khi đã quen, mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt lên thôi. Bây gờ về tổng thể, bọn họ đều khá tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng lười biếng một chút ra thì hình như không có bất cứ vấn đề gì khác.”
Thư ký Lưu cảm thấy những gì Lâm Tiêu Hàm nói cũng rất có lý, người trẻ tuổi mà…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây