Lục Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sáng quắc, bây giờ trong đầu chỉ toàn là một vài hình ảnh đã bị làm mờ, làm sao có thể không làm được.
Anh cũng chẳng hề nghĩ ngợi mà nói: “Làm.”
Nói xong, anh “vụt” một cái đứng dậy khỏi giường, Diệp Bảo Châu còn chưa phản ứng lại được đã bị người đàn ông bế lên, sau khi xoay một vòng, cô đã bị ném lên giường, cũng may giường êm, bằng không cô không đá người đàn ông này một cước thì không được.
Đang nghĩ thì người đàn ông đã đè lên người, sau đó tay anh kéo dây đèn bên cạnh, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Diệp Bảo Châu hơi trợn mắt lên nhìn: “Anh tắt đèn làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây