Diệp Bảo Châu lau mặt mình với vẻ ghét bỏ, sau đó đẩy anh ra, chỉ vào đứa con đang ngủ ở giữa: “Anh cách em xa một chút, cẩn thận lát nữa lại đụng vào con gái.”
Lục Thiệu Huy buông tay ra, nghiêng người nhìn con gái nhỏ đang ngủ rất ngon trên giường, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ và lông minh hình như còn dài hơn cả ba đứa anh trai kia của cô bé, anh không nhịn được mà sờ một cái: “Đường Đường nhà chúng ta thật thơm, thơm y như mẹ nó ấy.”
Nhắc đến con là Diệp Bảo Châu lại nói: “Chúng ta vẫn phải nhanh chóng đặt tên cho con đi, còn phải nhập hộ khẩu nữa, tránh cho đến khi ấy người ta lại tới giục chúng ta.”
Lục Thiệu Huy sờ bàn tay nhỏ xíu của con gái, thích không rời tay được, lúc này nghe thấy cô hỏi anh mới chậm rãi buông tay ra: “Được rồi, nhưng bây giờ con bé vẫn còn đang ngủ, anh lại bổ sung thêm vài cái tên nữa rồi, giờ anh lấy qua cho em xem thử.”
Diệp Bảo Châu hơi nhướng mày: “Anh bổ sung nhiều như thế làm gì, con vẫn còn nhỏ, lấy ba cái ra cho nó bốc bừa là được rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây