Diệp Bảo Châu quay đầu nhìn đứa trẻ được đặt nằm bên cạnh mình này, cô bé được bọc rất kín kẽ, chỉ để lộ ra mỗi gương mặt nhỏ. Đứa trẻ vẫn còn nhắm mắt, khuôn mặt sạch sẽ, cũng có thể nhìn ra được ngũ quan rất tinh tế, tóc vừa đen vừa rậm, tuy rằng gương mặt nhỏ hồng hào mềm mại có hơi mũm mĩm nhưng cằm lại nhọn, là mặt trái xoan.
Làn da của cô bé không đỏ hỏn như trong tưởng tượng giống ba anh trai mình ngày xưa, Diệp Bảo Châu không nhịn được mà giơ tay sờ một cái, làn da của đứa bé rất tốt, có hơi lạnh, còn trơn nữa, giống lụa tơ tằm thượng hạng.
Mong ngóng lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được rồi, đôi mắt cô hơi đỏ lên, cũng không nhịn được mà bật cười: “Đúng là con gái thật rồi, thật tốt quá.”
Bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, mong muốn đã được bù đắp, Lục Thiệu Huy cảm thấy thật tốt đẹp: “Đúng vậy, là con gái, đẹp mắt giống em vậy.”
Diệp Bảo Châu vội vàng ngẩng đầu, nhìn Cao Hồng Anh: “Con đã ngủ bao lâu rồi, nó đã uống sữa chưa ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây