Hai người kia lại nhìn Diệp Bảo Châu rồi nháo nhào bày tỏ: “Chúng tôi đã đợi nửa năm rồi mà phía bên ban thanh niên trí thức vẫn chưa sắp xếp xong, chỉ là hai cương vị công tác thôi mà, hay là cô giúp chúng tôi một chút với.”
Diệp Bảo Châu còn chưa nói gì thì Thẩm Văn Tinh đã tiếp lời: “Chị dâu, không phải chúng tôi không giúp mà là bản thân chúng tôi cũng không thể tự quyết định được, phía bên chúng tôi mà nhận người thì chính là làm loạn kế hoạch của chính phủ.”
Hai người kia hình như có hơi không được vui cho lắm, Diệp Bảo Châu chính là xưởng trưởng của Dân Phúc cơ mà, sắp xếp có hai cương vị công tác chắc chắn là một chuyện dễ như trở bàn tay. Mọi người đều sống trong cùng một đại viện, đã chung sống với nhau lâu như thế rồi, giúp đỡ có tí chuyện không phải là chuyện nên làm hay sao? Sao cô còn không biết xấu hổ mà mượn cớ từ chối?
Một người trong số đó nhìn Diệp Bảo Châu và nói: “Chỉ là hai cương vị công tác mà thôi, sao lại thành làm loạn kế hoạch của chính phủ được? Hơn nữa cô chính là xưởng trưởng cơ mà! Nhà xưởng không phải do cô quản lý hay sao?”
Giọng điệu của hai người này không được tốt cho lắm, cảm thấy Diệp Bảo Châu là xưởng trưởng thì nên là bọn họ nói gì thì phải cho bọn họ cái đó, Cao Hồng Anh nghe mà cũng hơi khó chịu trong lòng, bà ấy đang định há miệng nói thì Diệp Bảo Châu lại kéo góc áo bà ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây