Giống như một tiếng sấm giữa trời quang mây tạnh đánh thức giấc mộng ngủ say suốt mười năm của hàng nghìn hàng vạn thanh niên trí thức. Cả nước đều phấn khởi cả lên, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều vang lên tiếng pháo, trước đây có rất nhiều chuyện vui cũng không dám đốt pháo, nhưng bây giờ mọi người muốn đốt bao nhiêu thì đốt bấy nhiêu.
Mà cũng vì khôi phục kỳ thi đại học cho nên sách ở các tiệm sách lớn đều bị giành hết sạch, khi công nhân ở xưởng khác còn đang giành nhau sách thì công nhân muốn tham gia kỳ thi đại học ở Dân Phúc đã sử dụng thời gian tan làm của mình, ngồi trong phòng học được dựng trong xưởng để đọc sách và ôn tập.
Không chỉ như vậy, thậm chí nhà xưởng còn bằng lòng bỏ phí báo danh cho bọn họ. Mấy quyết định này cũng khiến các công nhân và thanh niên trí thức quyết định tham gia thi đại học cảm động muốn khóc. Tuy rằng mọi người không biết mình có thể thi đỗ hay không, nhưng bọn họ đều rất biết ơn những gì mà nhà xưởng đã làm cho mình.
Liên tiếp mấy hôm, Diệp Bảo Châu đi làm đều có thể bắt gặp mấy công nhân này nói một vài lời cảm ơn với cô, đương nhiên, tuy rằng nhà xưởng sẽ bỏ phí báo danh nhưng rất nhiều công nhân ở Dân Phúc cũng biết bản thân mình không có năng lực đó, cho nên cũng không có bao nhiêu người tham gia, đếm tới đếm lui cộng cả người ban hậu cần lại cũng chỉ khoảng hơn bốn mươi người báo danh.
Lần này, Thẩm Văn Tinh cũng quyết định tham gia thi đại học cho nên Diệp Bảo Châu cũng kêu cô ta dẫn những công nhân khác cùng đi báo danh. Sau khi Thẩm Văn Tinh đi báo danh xong và trở về, cô ta nhìn Diệp Bảo Châu với ánh mắt có hơi nghi ngờ lại hóng hớt, hỏi: “Trước đây có phải xưởng chúng ta có một người tên là Tống Minh Trân đúng không chị?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây