Diệp Bảo Châu ừm nhẹ một tiếng, cũng không định chào hỏi cô ta mà chỉ hơi nhướng mày, sau đó giơ tay qua đó: “Đây là đồ chúng tôi đặt đúng không?”
Lúc này, Ngô Mỹ Hà mới lấy lại bình tĩnh, cô ta hít nhẹ vào một hơi, sau đó đặt đồ lên quầy hàng: “Đúng, sữa bột màu hồng, cô ký tên lên hóa đơn là được.”
Diệp Bảo Châu chỉ liếc mắt nhìn Lục Thiệu Huy một cái, người đàn ông bắt được ánh mắt của cô cũng lập tức cầm bút ở bên cạnh ký tên mình lên hóa đơn, sau đó nhận hộp sữa rồi dẫn cô gái rời khỏi quầy hàng.
Quá trình vừa rồi kia chưa tốn đến một phút, Diệp Bảo Châu không hỏi Ngô Mỹ Hà lấy một câu nào cả, cũng không hề chào hỏi cô ta, giống như khinh thường phải nói chuyện với cô ta vậy, bây giờ nhìn hai người họ đã đi xa rồi, một cơn tức tối lập tức dâng trào trong lòng cô ta.
Khi cô ta ra ngoài đã đi nghe ngóng tình hình ở Dân Phúc, cũng biết Diệp Bảo Châu đã lên làm xưởng trưởng của Dân Phúc rồi. Bây giờ Dân Phúc rất ăn nên làm ra, mà sau khi cô ta ra ngoài, vì có tiền án tiền sự cho nên mãi vẫn chưa tìm được nổi một công việc tử tế. Trong hơn nửa năm nay, cô ta đã tìm đến mấy công việc mà vẫn không tài nào ổn định được, cuối cùng vẫn phải dựa vào quan hệ của cha cô ta và sự van nài của mẹ mới có thể vào được tòa nhà bách hóa ở đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây