Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy giao ba thằng quỷ nhỏ cho hiệu trưởng Phương, sau khi dặn dò vài tiếp cũng trực tiếp rời đi. Hiệu trưởng Phương thấy hai người bọn họ đi nhanh như vậy cũng lắc đầu, thầm nghĩ, nhà người khác đều là ôm tới ôm lui, rất luyến tiếc con mình, ngược lại bọn họ thì hay lắm, chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.
Diệp Bảo Châu cũng không biết lời oán thán của bà ta, sau khi đưa con đến trường xong cô lập tức tới nhà xưởng đi làm. Cả một ngày này đi làm, cô chỉ mong sao điện thoại trong văn phòng mình đừng vang lên, hiện trưởng Phương cũng đừng gọi điện tới đây cáo trạng với cô.
Đúng như ý nguyện, nguyên một ngày, tuy rằng điện thoại trong văn phòng cô cũng vang rất nhiều lần nhưng đều không phải được gọi tới từ trường mẫu giáo, trong lòng cô cũng khen ngợi sâu sắc.
Vì công nhân cho nên trường mẫu giáo cũng cho học sinh tan học trùng với thời gian tan làm của các công nhân, nói cách khác cũng chính là thời gian tan làm của Diệp Bảo Châu. Cô vốn không muốn đi đón con nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên tụi nhỏ đi học, cô cũng muốn biết tụi nhỏ lên lớp thế nào cho nên vừa được tan làm là cô đến trường mẫu giáo ngay.
Đến trường mẫu giáo, một đám trẻ náo nhiệt ồn ào chạy về phía cha mẹ mình, Diệp Bảo Châu cũng chờ đợi, thẳng đến khi hiệu trưởng Phương đích thân đưa tụi nhỏ ra ngoài, đi cùng với bọn họ còn có giáo viên Triệu của lớp tiểu nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây