“Không thử.” Cô nhìn Thẩm Văn Tinh rồi cười bảo: “Em xem bây giờ chị đã có nhà xưởng, lại có ba đứa con, hiện giờ trong bụng còn một đứa nữa, nào còn quan tâm được nhiều như vậy nữa.”
“Phải đấy.” Hạ Thu Mai gật đầu hùa theo. Bây giờ bà ta đã vô cùng hài lòng với tình hình của Diệp Bảo Châu rồi, có vài học sinh có khả năng còn không lợi hại bằng con gái bà ta: “Tình hình bây giờ của con bé rất tốt, cho dù thật sự có khôi phục kỳ thi đại học thì cũng không cần phải dày vò bản thân thêm nữa.”
Thẩm Văn Tinh nghe bọn họ nói như vậy cũng đột nhiên lấy lại bình tĩnh. Hôm nay cô ta thật sự đã quá vui sướng rồi, trong lúc nhất thời nghĩ đến Diệp Bảo Châu, muốn gọi cô đi thi đại học chung với mình, nhưng cô ta lại quên mất cho dù Diệp Bảo Châu có lòng muốn thi thì cũng không có sức đấy.
Chẳng qua, cô ta thật sự vẫn rất tiếc nuối vì cảm thấy nếu như Diệp Bảo Châu không đẻ con thì cô chắc chắn có thể tham gia thi cử, nếu như cô tham gia vậy nhất định cũng sẽ nghĩ cách thi đỗ cho bằng được, cũng giống như cô làm sản xuất vậy, sẽ khắc phục toàn bộ khó khăn mà không ngừng tiến lên.
Giọng điệu của cô ta hơi lộ ra vẻ tiếc nuối: “Vậy chị thật sự không có dự định này sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây