Lục Thiệu Huy vội vàng xoa cái đầu nhỏ của An An, an ủi cậu bé: “Không sao, chúng ta không vội, em gái vẫn chưa ra đời cơ mà, qua mấy hôm nữa cha sẽ cùng con nghĩ cách, xem sẽ mua món quà gì cho em gái nhé.”
Lần này thì bạn nhỏ cũng nín khóc nhoẻn miệng cười, duỗi bàn tay nhỏ qua: “Ngoắc tay cơ, cha không được lừa trẻ con đâu đấy.”
Lục Thiệu Huy ấn cái đầu nhỏ của cậu bé một cái: “Được, ngoắc tay, cha sẽ không lừa trẻ con.”
Chuyện này đã trôi qua như vậy, nhưng Diệp Bảo Châu không thể không thừa nhận Hạ Thu Mai nói đúng. Trẻ con mà, thích mấy con vật như chó, mèo, gà con gì đó cũng rất bình thường, càng không có được thì trong lòng tụi nhỏ lại càng nhớ thương. Buổi tối lúc đi ngủ, cô cũng nhắc đến vấn đề này với người đàn ông.
Lục Thiệu Huy lập tức phản đối ngay, tuy rằng chó mèo đều tốt nhưng đến khi ấy lão tứ ra đời, trong nhà đông trẻ con như thế, lại nuôi thêm chó mèo cũng rất không thích hợp, cho nên anh bảo: “Em nói cũng đúng nhưng chó mèo không thể nuôi được đâu. Những con khác thì anh có thể cân nhắc, đến khi ấy đợi sinh nhật tụi nó lại mua làm quà cho tụi nó đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây