Phương Mỹ Kỳ bĩu môi: “Chỉ nói đùa, xem náo nhiệt thôi mà.”
Dứt lời, một nắm kẹo đã rơi xuống trước mặt hai người, hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Bảo Châu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào bọn họ, lớn tiếng nói: “Đồng chí Tống Minh Trân, cảm ơn cái hôm cô bỏ thuốc dị ứng cho tôi ấy, nếu không phải có cô thì tôi với cán sự Lục phòng chừng cũng không thể kết thành lương duyên, kẹo này mời cô ăn.”
Chuyện xưa nhắc lại, lúc này tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, tầm nhìn đồng loạt hướng về phía bọn họ, mọi người đều nhớ ra lúc trước Tống Minh Trân hại Diệp Bảo Châu bị dị ứng, sau đó là cán sự Lục giúp, tiếp đó Diệp Bảo Châu và cán sự Lục mới làm quen với nhau, xem ra trong lúc vô tình Tống Minh Trân cũng là có ý xấu làm chuyện tốt rồi.
Nhưng bọn họ sẽ không nói thẳng ra đâu, mà chỉ mỉm cười nhìn Tống Minh Trân: “Minh Trân, xem ra cô cũng được tính là bà mai, vậy kẹo này cô phải ăn rồi!”
Tống Minh Trân bị ánh mắt kỳ quái của mọi người nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ tía tai, nghĩ lại thì hình như đúng là thật, nếu không phải lúc trước cô ả bỏ thuốc Diệp Bảo Châu thì cô và Lục Thiệu Huy làm sao có thể đến bên nhau được. Một người tốt như Lục Thiệu Huy sẽ để Diệp Bảo Châu vấy bẩn sao, cô ả vẫn không thể nói ra được, nghĩ thôi đã tức muốn điên lên rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây