Diệp Bảo Châu ừm một tiếng, bây giờ trợ lý Thẩm Văn tinh của cô cũng đã vô cùng quen với công tác trong xưởng rồi, làm việc cũng nghiêm túc, có thể đảm đương một phương, nên cô có thể yên tâm giao lại toàn bộ công việc chuẩn bị cửa tiệm mới trong tay cho bộ phận bán lẻ và Thẩm Văn Tinh, đến khi ấy dì cả tới là có thể nghỉ ngơi một tuần, bù lại toàn bộ khoảng thời gian tết nhất không được nghỉ ngơi kia.
Trong lòng nghĩ như thế, cho nên ngày hôm sau đi làm, cô đã đề xuất chuyện này với Quách Hữu Bình, nói muốn được nghỉ phép.
Năng lực làm việc trong hai năm nay của Diệp Bảo Châu và thời gian công tác của cô đều được Quách Hữu Bình để mắt đến, bây giờ toàn bộ mọi thứ trong xưởng đều vận hành bình thường, nhà xưởng cũng có phó xưởng trưởng Giang gánh cho nên khi cô nói muốn được nghỉ phép một tuần, đương nhiên ông ta không có gì không thể đồng ý được rồi, cho nên rát nhanh ông ta đã phê duyệt.
Sau đso, Diệp Bảo Châu lại làm một “chưởng quầy nhàn rỗi” ở nhà nghỉ ngơi, ba con dã thú nhỏ ban đầu còn đòi phải được mẹ dẫn ra ngoài chơi, nhưng vừa nghe nói mẹ ốm, lần này cũng không mè nheo nữa mà bắt đầu lo lắng.
Hằng Hằng chớp mắt, hỏi với vẻ lo âu: “Mẹ ốm rồi phải đi bệnh viện sao ạ? Có phải tiêm không ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây