Năm 1977.
Từ sau khi lên làm xưởng trưởng, gánh nặng trên vai Diệp Bảo Châu càng ngày càng nặng nề, trong xưởng vừa phải làm sản xuất vừa phải giữ vững kỷ luật, còn vừa phải ngấm ngầm cải cách. Mỗi ngày đều bận đến không ngóc đầu lên được, vừa mệt vừa buồn ngủ, ngày nào về đến nhà cũng chỉ muốn ngả đầu xuống ngủ luôn.
Đặc biệt là vào tháng tư, thời tiết nắng ráo, trong không khí lúc nào cũng tràn ngập hơi thở của sự lười biếng, khiến người ngửi thấy là cảm giác buồn ngủ díp cả mắt lại, đặc biệt ngủ rất say, Diệp Bảo Châu cũng không ngoại lệ.
Sau khi tiến vào giữa tháng tư, loại cảm giác buồn ngủ này của cô càng lúc càng nặng nề, chẳng qua hình như cô đã quá quen với cảm giác mỗi ngày đều vừa hơi buồn ngủ vừa hơi mệt này rồi, cho nên ngược lại gần đây cũng không coi đó là chuyện to tát gì cả.
Hôm nay bận rộn hết cả một ngày, cô lại tan làm muộn một chút, vừa về đến nhà là ba con dã thú nhỏ trong nhà kia không còn chạy “vù vù” lao tới như ngày trước nữa, điều này khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, mới hỏi Hạ Thu Mai: “Mẹ, tụi nhỏ đâu hết cả rồi, đi đâu rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây