Diệp Bảo Châu gật đầu, lại nghĩ đến Lâm Tú Giai, phân xưởng mới này cũng đã thành lập được gần nửa năm rồi, chuyện đề bạt quản lý cũng đã nhắc đến từ trước tết, bây giờ chắc hẳn cũng nên phát văn kiện cho cô ta rồi mới phải: “Vậy chuyện cất nhắc đồng chí Lâm Tú Giai lên làm quản lý, liệu có phải cũng nên phát thông báo rồi không ạ?”
Quách Hữu Bình trực tiếp đáp lời: “Tôi sẽ kêu Triệu Bàng Hải làm luôn.”
Diệp Bảo Châu nhướng mày, nở nụ cười: “Vậy tôi thay đồng chí Lâm Tú Giai cảm ơn bí thư Quách.”
Rất nhanh, hai bản thông báo về chuyện thay đổi nhân sự đã được dán lên. Một đám người trong phân xưởng nhìn chằm chằm vào tờ thông báo ấy. Xưởng trưởng Quách ban đầu đã biến thành bí thư Quách, mà phó xưởng trưởng Diệp ban đầu đã lên thành xưởng trưởng Diệp. Phân xưởng mì ăn liền cũng đổi tên thành phân xưởng sáu, do đồng chí Lâm Tú Giai quản lý, duy trì công việc sản xuất ngày thưởng ở phân xưởng.
Trước đây, mỗi lần khi có thông báo thay đổi nhân sự là một đám người ở phân xưởng đều sẽ bàn tán xôn xao, nhưng đối với Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu thì mấy người ở phân xưởng này dường như đã quá quen rồi, đặc biệt là Diệp Bảo Châu, cảm giác hình như chuyện cô thăng chức thành xưởng trưởng là một chuyện rất bình thường vậy, cho nên cũng chẳng có ai thảo luận gì cả, mọi người chỉ nhìn một lúc sau đó trực tiếp tản đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây