Diệp Bảo Châu lập tức đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề rồi ạ, bây giờ Dân Phúc chúng tôi có thiết bị, mỗi ngày có thể sản xuất ra hơn một nghìn gói, nhất định sẽ không khiến các lãnh đạo thất vọng.”
Chủ nhiệm Trương cười đáp: “Vốn còn định giao nhiệm vụ tám mươi nghìn gói cho các cô nhưng cân nhắc đến năng lực sản xuất của các cô cho nên hai nghìn gói còn lại, chúng tôi sẽ giao cho nhà xưởng khác lo liệu.”
Diệp Bảo Châu cũng không phải người tham lam, số lượng sáu mươi nghìn gói đã đủ cho phân xưởng bọn họ sản xuất trong một thời gian dài rồi. Bây giờ sản phẩm đang bán chạy, không lo sau này không có nhiệm vụ sản xuất, huống chi tuy rằng mì ăn liền này xuất phát từ tay cô, nhưng bây giờ cũng đã thuộc quyền sở hữu của quốc gia, cho nên cô cười bảo: “Không thành vấn đề, cho dù là nhà xưởng nào thì mọi người đều là sản xuất cho quốc gia cả, cho nên sản xuất ở đâu cũng như nhau hết.”
Quách Hữu Bình nhìn mấy vị lãnh đạo, cũng lên tiếng đảm bảo: “Cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của các lãnh đạo cấp trên đối với Dân Phúc, sau cuộc họp, chúng tôi sẽ bắt tay vào vạch kế hoạch phân phối sản xuất sáu mươi nghìn gói này ngay, đảm bảo dưới tình hình không ảnh hưởng đến những sản phẩm khác vẫn có thể xuất sáu mươi nghìn gói mì ăn liền đúng hạn.”
Vừa rồi chủ nhiệm Trương và đám người chủ nhiệm Lưu mới xuống phân xưởng xem qua một lần rồi, cảm thấy bọn họ chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ sản xuất này đúng thời hạn cho nên cũng không lo lắng về chuyện này đến vậy, ông ta nhìn chủ nhiệm Lưu và nói: “Tôi đã nói xong rồi, giờ đến lượt ông.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây