Cô nhìn Quách Hữu Bình, cười bảo: “Xưởng trưởng Quách, ông đi đi, cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông có khả năng ông đi nói sẽ tiện hơn một chút, tôi vẫn chưa thu dọn xong đồ nữa.
Quách Hữu Bình hiểu ý nên trực tiếp đi vào phòng tạm giam ở bộ phận bảo vệ.
Vừa nhìn thấy ông ta tới, La Vân Phụng đã lập tức xông lên, sốt ruột hỏi ông ta: “Xưởng trưởng Quách, lát nữa là cho nghỉ tết rồi, đến khi ấy nhà xưởng đều không còn người nữa, rốt cuộc đến khi nào các ông mới thả lão Điền nhà chúng tôi ra đây hả?”
Quách Hữu Bình thấy bà ta rất kích động bèn hơi lùi về sau một bước, đáp: “Bây giờ tôi qua đây để thông báo cho họ thả Điền Kiến Binh ra.”
La Vân Phụng nghe vậy chợt sững sờ, sau đó lập tức mừng rỡ như điên, trời ơi, cuối cùng thì chồng bà ta cũng được thả ra ngoài rồi. Buổi sáng bà ta nhìn thấy người của tổ điều tra lại tới, vốn còn tưởng có khả năng bọn họ còn định thẩm vấn thêm một, hai ngày nữa mới quyết định, nhưng không ngờ lần này lại trực tiếp thả người, rốt cuộc lão Điền cũng có thể về nhà đón tết được rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây