Tuy rằng La Vân Phụng không quản sản xuất nhưng bà ta cũng biết chuyện trong nhà xưởng, lúc trước uy thế của Diệp Bảo Châu này quá mạnh, thăng chức quá nhanh cho nên phải chèn ép một chút, nhưng chủ yếu nhất là lão Điền vẫn muốn cho Diệp Bảo Châu đến bộ phận nghiên cứu phát triển, như vậy thì sau này Dân Phúc sẽ có sản phẩm mới liên miên không dứt, nhưng nào ngờ tính cách của Diệp Bảo Châu này lại cứng rắn như thế, dám không nghe theo sự sắp xếp rồi trực tiếp từ chức luôn.
Mấy chuyện này bà ta cũng không muốn nói mà chỉ bảo: “Ông ấy đuổi cô đi cái gì? Chẳng qua ông ấy chỉ muốn điều cô đến bộ phận nghiên cứu phản triển thôi nhé, lúc trước cô làm tốt mảng nghiên cứu phát triển cho nên ông ta mới muốn điều cô đến đó. Ông ấy chỉ muốn tốt cho Dân Phúc, là do tính cách của cô quá cường thế, không nghe theo quản lý, tự mình muốn đi chứ lão Điền nhà chúng tôi cũng không hề đuổi cô đi.”
Diệp Bảo Châu còn chưa nói gì thì Lục Thiệu Huy đã lạnh lùng bảo: “Ông ta trực tiếp điều một trợ lý phó xưởng trưởng đi làm ủy viên, đây là giáng chức, có gì khác biệt với đuổi khỏi xưởng đâu?”
Diệp Bảo Châu cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi chưa từng làm ra bất cứ chuyện sai lầm nào, bí thư Điền dựa vào cái gì mà tùy tiện điều tôi đi như vậy, nếu không có chuyện ông ta muốn điều tôi đi này thì chuyện sau đó tôi cũng có cần ông ta đứng ra bảo lãnh không? Ông ta đứng ra bảo lãnh cho tôi không phải là vì Dân Phúc mà là không muốn để Vạn Phúc chiếm lời, cho nên tôi không nợ bí thư Điền bất cứ thứ gì cả.”
La Vân Phụng có hơi sốt ruột, cũng không muốn đôi co chủ đề này với bọn họ nữa: “Được rồi, cho dù là như thế nhưng cuối cùng cô vẫn làm phó xưởng trưởng rồi còn gì. Lão Điền nhà chúng tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, chuyện ngày hôm nay tôi cũng không cầu xin cô cái gì khác, chỉ muốn nhờ cô làm một chuyện là đi nói với mấy người bên tổ điều tra kia…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây