Chủ nhiệm Lưu nghe xong mà trong lòng thoải mái cực kỳ, tư tưởng giác ngộ của nữ đồng chí trẻ tuổi này rất cao đấy, khen cô một câu mà cô vẫn không quên kéo theo cả các công nhân đã cùng nhau cố gắng, là một hạ giống không tồi. Điền Kiến Binh có một chuyện đã làm rất đúng, đó chính là bổ nhiệm Diệp Bảo Châu lên làm phó xưởng trưởng, còn phê duyệt cho cô mức tiền thưởng cao nhất.
Lát nữa bọn họ còn phải về họp cho nên cũng không nói nhiều lời khách sáo nữa, sau khi nói xong, ba người họ lái xe rời khỏi Dân Phúc.
Đợi tiễn cả ba người họ đi rồi, Diệp Bảo Châu mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô liếc mắt nhìn giờ, đã hơn năm giờ chiều rồi, trời cũng đã mờ tối, lúc này, cô quay đầu qua nhìn Quách Hữu Bình, cười bảo: “Cảm ơn ông, xưởng trưởng Quách, chuyện hôm nay đã làm phiền ông rồi, nếu không có ông thì chuyện này đã chẳng được suôn sẻ đến thế, tôi cũng sẽ không trút được cục tức này một cách sảng khoái như vậy.”
Quách Hữu Bình cũng không chỉ vì mình Diệp Bảo Châu thôi đâu, trong này cũng có cả phần vì bản thân ông ta nữa. Tuy rằng ông ta đã sớm không còn tính toán chuyện dây chuyền sản xuất bánh quy kia nữa nhưng trong lòng vẫn luôn có một gút mắc, cộng thêm chuyện ở phương diện sản xuất này nữa, mấy năm nay Điền Kiến Binh vẫn luôn cản trở khiến ông ta rất bực mình.
Vừa vặn chuyện của Diệp Bảo Châu đã đưa cho ông ta một con dao, ông ta cũng dứt khoát nhận con dao ấy xẻo đứt cục nhọt Điền Kiến Binh này đi. Ông ta ho nhẹ một tiếng, cũng cười nhẹ: “Cô đừng nói lung tung thế, đây không phải là vấn đề trút giận mà là Điền Kiến Binh đã sớm phạm vào vấn đề tư tưởng rồi, chúng ta chẳng qua chỉ vạch trần ông ta mà thôi, sau này gặp phải loại chuyện này, cho dù là ai thì chúng ta cũng đều nên đối xử công bằng như thế.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây