Diệp Bảo Châu liếc mắt thấy Điền Kiến Binh thật lâu vẫn không thốt ra được câu nào, trong lòng cũng cười lạnh một tiếng, vừa rồi không phải miệng ông ta còn rất cứng hay sao, vẫn luôn giải thích cho mình, bây giờ đọc được báo xưởng rồi, cô cũng muốn biết ông ta còn biện hộ kiểu gì nữa.
Thấy ông ta không nói, Quách Hữu Bình nhìn ông ta và hỏi: “Bí thư Điền, ông không có gì muốn giải thích sao?”
Điền Kiến Binh chợt tỉnh táo lại, đối diện với ánh mắt sáng quắc của mọi người, ông ta hé đôi môi khô khóc ra, đảo mắt sang nhìn chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu, chuyện này tôi… thật sự không nhớ.”
Quách Hữu Bình cười lạnh một tiếng: “Bí thư Điền, tôi thấy không phải ông không nhớ mà là một mực quanh co chối cãi thì đúng hơn, rõ ràng đều là công lao của tập thể nhưng báo cáo của ông lại đẩy ý chí và công lao của cá nhân ông lên hàng đầu, đây là tư tưởng mà chỉ giai cấp tư sản mới có, là tư tưởng chủ nghĩa cá nhân của giai cấp tư sản cực kỳ nghiêm trọng!
Giai cấp tư sản? Chủ nghĩa cá nhân? Khóe miệng của Diệp Bảo Châu hơi nhếch lên, xem ra cô không cần gợi ý thì Quách Hữu Bình cũng biết phải nói gì rồi, không sai, loại hành vi hiện tại của Điền Kiến Binh đã phạm vào tư tưởng chủ nghĩa cá nhân của giai cấp tư sản cực kỳ nghiêm trọng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây