Ông ta hít một hơi, nhìn Quách Hữu Bình rồi cắn răng nói: “Xưởng trưởng Quách, tôi nhắc lại với ông một lần nữa, báo cáo hôm nay quả thật là sơ suất của tôi, nhà xưởng đều sẽ chuẩn bị một phần tiền thưởng đối với các đồng chí đã cùng nhau cố gắng làm việc và có cống hiến trong lần này, tôi cũng đã phê duyệt cho ông rồi, mà lần này công lao của đồng chí Diệp Bảo Châu là lớn nhất nên đã lấy được mức tiền thưởng cao nhất là tám trăm đồng, ông nói xem, tôi có chỗ nào làm còn chưa đủ nữa sao?”
Nói xong, ông ta nhìn sang ba vị lãnh đạo kia, ánh mắt hơi liếc qua phó chủ nhiệm Tiền, lập tức hỏi: “Ba vị lãnh đạo, tôi làm như thế không hề có lỗi với các đồng chí công nhân trong xưởng, đúng không?”
Lời của Điền Kiến Binh nghe qua dường như không hề có lỗi gì cả, phó chủ nhiệm cũng biết mối quan hệ giữa Quách Hữu Bình và Điền Kiến Binh có hơi bất hòa cho nên lập tức nói: “Xưởng trưởng Quách, lần này chuyện thị sát phân xưởng đương nhiên chúng tôi cũng đã nhìn thấy hết cả rồi, báo cáo của bí thư Điền quả thật có hơi sơ suất nhưng trên thực tế cũng không thiên vị gì cả. Mỗi một công nhân có công lao đều sẽ có tiền thưởng, lần này công lao của đồng chí Diệp Bảo Châu rất lớn cho nên cô ấy nhận được nhiều nhất.
Phó chủ nhiệm Trần nhìn thoáng qua chủ nhiệm Lưu, chỉ thấy sắc mặt của ông ta nặng nề, cũng không hề mở miệng nói ra ý kiến của mình, cho nên ông ta đành ho một tiếng, bảo: “Phần thưởng đã lấy được nhưng đối với những công nhân đã có cống hiến kia, chúng ta nên khen thì vẫn phải khen, nên thưởng cũng vẫn phải thưởng, như vậy mới có thể khích lệ lòng người được.”
Quách Hữu Bình cũng trực tiếp nói: “Đúng vậy, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể nói ông đã cho phần thưởng thì có thể biến hết công lao của tập thể thành của cá nhân ông được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây