Sau khi quan sát Điền Kiến Binh một ngày, Quách Hữu Bình nhân lúc Diệp Bảo Châu gọi ông ta cùng xuống phân xưởng mà lẻn vào văn phòng của ông ta, cũng không cần tìm quá lâu ông ta đã nhanh chóng thấy được bản báo cáo đó.
Bản báo cáo này giống y như những gì Diệp Bảo Châu đã nói, rất chi tiết, trên cơ bản đều viết ông ta đã vất vả chỉ đạo những gì và như thế nào, ngược lại tên của Quách Hữu Bình ông ta cũng xuất hiện không ít nhưng tên của Diệp Bảo Châu lại chỉ xuất hiện đúng một lần.
Sắc mặt của Quách Hữu Bình nặng như chì, sau khi xem xong, ông ta làm như không có việc gì mà đi ra khỏi văn phòng, lần này ông ta sẽ không tìm Điền Kiến Binh để bàn gì cả, mà cứ làm như Diệp Bảo Châu đã nói đi.
Rất nhanh đã đến ngày đi họp ấy, Quách Hữu Bình mang báo cáo của mình đi, ngồi chung xe với Điền Kiến Binh để đến ủy ban cách mạng họp. Dọc theo đường đi, tâm trạng của Điền Kiến Binh không tồi, vừa cười vừa nói với Quách Hữu Bình: “Năm nay lợi nhuận của xưởng chúng ta không tồi, năm sau chắc hẳn có thể tranh thủ được nhiều nhiệm vụ sản xuất hơn, qua tết, chúng ta phải tuyển thêm vài người nữa mới được.”
Quách Hữu Bình gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh: “Phải, gần đây cũng vẫn đang tuyển người, chẳng qua người đạt tiêu chuẩn lại khá ít cho nên mới tuyển chậm một chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây