Diệp Bảo Châu theo bản thân liếc mắt nhìn qua, đợi khi nhìn thấy bên trên viết mì ăn liền, cô bèn giơ tay lấy quyển sổ nhỏ bên trên ra, sau đó lại liếc mắt nhìn thêm vài cái.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn một cái đã sợ hết hồn, bên trên ngoại trừ viết những sự tích trong gần một năm nay Điền Kiến Binh, rằng ông ta đã học hỏi và thực hiện tinh thần chỉ đạo của cấp trên, cố gắng thực tiễn thế nào, rằng ông ta đã nghiêm khắc thực hiện chức trách công việc của mình ra sao, không ngừng đề cao trình độ công tác và năng lực quản lý, thì còn viết ông ta đã lãnh đạo Diệp Bảo Châu cùng khắc phục những khó khăn về nghiên cứu mì ăn liền như thế nào, lại giải quyết khó khăn trong năng lực sản xuất ra sau, kêu Quách Hữu Bình đến Thượng Hải mua thiết bị…
Bản báo cáo này của ông ta vẫn chưa viết xong cho nên Diệp Bảo Châu cũng không biết tiếp theo đó ông ta sẽ viết gì, nhưng nhìn tình hình này thì hơn phân nửa sẽ viết đến tình hình tiêu thụ và bàn hợp đồng, nội dung sau đó phần lớn cũng sẽ viết ông ta đã lãnh đạo công nhân Dân Phúc giải quyết vấn đề này kiểu gì.
Diệp Bảo Châu đọc mà gần như tức đến bật cười, vừa rồi cô còn cảm thấy mình nghĩ về Điền Kiến Binh như thế có khả năng là lòng dạ tiểu nhân, nhưng không ngờ người ta đã viết “công lao to lớn” của ông ta vào đây cả rồi.
Nghiên cứu phát triển thì cô không nói vì trong giai đoạn nghiên cứu phát triển này Điền Kiến Binh cũng không hề ngăn cản cô, nhưng điều nực cười nhất ở đây là lúc đầu, rõ ràng là cô và Quách Hữu Bình kiên quyết muốn đi mua thiết bị, hơn nữa Quách Hữu Bình còn chạy đến Thượng Hải dưới tình huống ông ta không biết nữa, sau đó Điền Kiến Binh mới phát hiện ra, còn quay ra chửi cô một trận, kết quả vào trong bản báo cáo này lại trở thành ông ta ám thị cho Quách Hữu Bình đến Thượng Hải mua thiết bị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây