Diệp Bảo Châu có hơi bất ngờ vì chuyện này lại còn liên quan đến Quách Hữu Bình, cô chưa bao giờ từng nghe Quách Hữu Bình hoặc người bên cạnh nói về nó bao giờ, điều quan trọng nhất là Quách Hữu Bình vẫn luôn nhịn cho đến tận bây giờ, chẳng qua hiện giờ ông ta đã là xưởng trưởng rồi, cũng được tính là một kết quả không tồi: “Được, em sẽ kêu Trịnh duyệt tìm, cô ấy tìm dễ thuận tiện hơn.”
Sau đó, Lục Thiệu Huy lại đi lục tìm báo xưởng ngày trước, đây đã là chuyện từ bốn, năm năm trước rồi, anh tìm tận mấy ngày liền mới tìm ra được mấy tờ báo xưởng năm ấy, bên trên quả thật đúng y như ông cụ Hách đã nói, mấy tờ báo này có không ít chỗ đều đang khen Điền Kiến Binh, mà cái tên Quách Hữu Bình này lại chỉ được nhắc đến một cách hời hợt.”
Mà phía bên Trịnh Duyệt cũng giúp tìm ra được ghi chép nghiên cứu phát triển, bánh quy kinh điển của Dân Phúc có đến mấy kiểu đều do Quách Hữu Bình nghiên cứu phát triển và sản xuất, cũng giống như Diệp Bảo Châu, ông ta theo từ đầu đến đuôi thẳng cho đến khi xuất hàng.
Trịnh Duyệt có hơi tò mò không biết tại sao Diệp Bảo Châu lại muốn tìm ghi chép sản phẩm ngày trước: “Cô tìm mấy thứ này làm gì, có phải lại định nghiên cứu phát triển sản phẩm mới không?”
Diệp Bảo Châu không muốn kéo cô ta vào chuyện này cô nên dứt khoát gật đầu: “Đúng rồi, tôi xem có thể tìm ra được ít linh cảm gì đó hoặc là cải thiện sản phẩm của chúng ta một chút hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây