Bỏ đi, chuyện này cứ tạm gác qua một bên trước, dù sao thì cách tết vẫn còn một tháng nữa, nếu thật sự không được thì duyệt vậy.
Nhưng người như Diệp Bảo Châu chắc chắn phải áp chế một chút, bằng không qua thêm nửa năm nữa cô thật sự sẽ đạp lên đầu ông ta mất, cho nên ông ta quyết định trên báo cáo tổng kết công tác hàng năm tuyệt đối không thể nói công lao của mì ăn liền thành của cô được.
Mà sau khi Lục Thiệu Huy ra khỏi văn phòng của Điền Kiến Binh vừa vặn gặp được Diệp Bảo Châu và Lâm Tú Giai từ phòng trà nước đi ra ngoài, Diệp Bảo Châu nhìn thấy sắc mặt của Lục Thiệu Huy nặng nề còn tưởng anh đã làm gì đó, mới vội vàng hỏi: “Anh sao thế, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Nhìn thấy Lâm Tú Giai còn ở bên cạnh, Lục Thiệu Huy vội vàng thu lại vẻ mặt, cười bảo: “Không có gì, vừa rồi đang nghĩ vài chuyện mà tôi, vừa vặn anh cũng định đi tìm em.”
Lâm Tú Giai vừa nghe được câu này đã vội vàng bảo: “Được rồi, tôi xuống phân xưởng trước nhé.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây