“Cô nói xem sao gần đây xưởng chúng ta lại lợi hại như vậy chứ, chúng ta làm ra kiểu bánh Chiffon đó chỉ trong một năm đã thêm gần một trăm công nhân rồi, bây giờ lại thêm phân xưởng, sau này nhà xưởng chúng ta có phải càng ngày càng lớn không?”
“Còn có thể lợi hại kiểu gì được nữa, đương nhiên là nhờ lãnh đạo có cách rồi, bánh Chiffon và mì ăn liền đều là do phó xưởng trưởng Diệp làm ra, nếu không có cô ấy thì gần đây xưởng chúng ta có thể tuyển được nhiều người như vậy sao, phúc lợi của chúng ta có thể tăng lên hay sao?”
Lời này nói rất đúng, mọi người đều yên tĩnh một lúc, lúc trước Diệp Bảo Châu đã làm sống dậy dây chuyền sản xuất bánh ngọt, biến một phân xưởng nhỏ thành một phân xưởng lớn, bây giờ cô vừa làm ra mì ăn liền vừa dựng phân xưởng mới, ngày mai phỏng chừng sẽ còn có phân xưởng mới tiếp, tất cả những chuyện này nếu không phải có cô ở đây thì đào đâu ra mấy chuyện sau đó nữa.
Cho nên mấy công nhân này đương nhiên rất tán thành và khen ngợi việc nhà xưởng bổ nhiệm Diệp Bảo Châu lên làm phó xưởng trưởng, liên tiếp trong mấy ngày, mỗi khi Diệp Bảo Châu xuống phân xưởng đều thi thoảng gặp được công nhân chào hỏi cô, thân thiết gọi cô là phó xưởng trưởng Diệp.
Mà lúc Điền Kiến Binh cùng Diệp Bảo Châu xuống phân xưởng cũng phát hiện ra vấn đề này, vậy mà mấy công nhân này lại thích Diệp Bảo Châu như thế, thậm chí có vài công nhân không biết ông ta, nhìn thấy ông ta cùng Diệp Bảo Châu xuống phân xưởng lại còn tưởng ông ta là trợ lý của cô?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây