Cô tùy tiện lau tóc, trong lúc vung tóc, mùi hương nhẹ nhàng tản ra vờn quanh chóp mùi người đàn ông khiến cơ thể anh hơi cứng ngắc, nghĩ đến thứ mà mình giấu ở đầu giường kia, trái tim anh đập “bùm bụp”, bây giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh không thể nói ra kia, anh nào còn lòng dạ gì mà đoán nữa: “Anh không đoán được, em nói anh nghe đi.”
Diệp Bảo Châu nhìn anh, chớp mắt: “Con trai anh không tới rồi.”
Lục Thiệu Huy nhất thời chưa hiểu ra, nhưng rất nhanh, anh lại nghe được cô gái nói: “Em tới tháng rồi.”
Trái tim vừa rồi còn đập “bùm bụp” của Lục Thiệu Huy giống như bị người ấn xuống, vừa rồi anh còn đang nghĩ chuyện con cái và cô đến tháng, kết quả?
Im lặng một lúc, anh lấy lại bình tĩnh: “Thật sự tới rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây