Diệp Bảo Châu thu chân về, chớp mắt nhìn ông ta: “Đương nhiên rồi, tới tòa nhà bách hóa không đi dạo lẽ nào là tới xem khỉ kêu ‘khẹc khẹc’ hay sao?”
Lâm Viễn Thăng nghe được câu này khóe miệng lập tức co rút, hỏi với vẻ rất mất hứng: “Phó xưởng trưởng Diệp, cô nói ai là khỉ hả?”
Diệp Bảo Châu hơi nhún vai, phì cười, đáp: “Tôi cũng có nói ông đâu, ông gấp cái gì?”
Lâm Tú Giai cũng cười trộm một tiếng: “Đúng rồi, chúng tôi chẳng nói ai cả, ông cần gì phải sốt ruột dò tìm như thế?”
Lâm Viễn Thăng thầm hừ lạnh, ả đàn bà này đang ám chỉ ông ta còn giả bộ cái gì nữa, chẳng qua hôm nay Vạn Phúc bán được hàng cho nên bây giờ tâm trạng của ông ta cũng rất tốt: “Không có, tôi cũng không phải khỉ, có thể gấp gì được?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây