Người ở đầu bên kia điện thoại lại cười bảo: “Chẳng qua bây giờ thầy đang sống ở xưởng tổng, người ở xưởng cũ không nhiều, chỉ khoảng ba nghìn người cho nên cùng lắm số lượng đơn đặt hàng cũng chỉ nhiêu đó mà thôi.”
Đôi mắt của Diệp Bảo Châu cong lại, hỏi với giọng mang theo ý cười: “Thầy ơi, em nhớ hình như xưởng các thầy vẫn còn hai chi nhánh xưởng nữa đúng không? Số lượng công nhân viên chức cộng lại cũng không chỉ khoảng ba người nghìn người thôi đấy chứ? Hay là thầy giúp em xin cách liên lạc với bên chi nhánh xưởng với ạ, để em tự liên hệ với bọn họ cũng được?”
Thầy Phùng vừa nghe vậy mà cô lại tính đến cả chi nhánh xưởng của bọn họ cũng bật cười ha ha: “Một cô gái trẻ như em dã tâm cũng không nhỏ đâu đấy, ba nghìn còn không đủ cho các em làm nữa sao?”
Thầy Phùng là một giáo viên rất không tồi, còn thẳng thắng sảng khoái đồng ý sẽ giúp cho nên Diệp Bảo Châu cũng không giấu gì ông ta mà nói lại chuyện của Vạn Phúc: “Em chỉ đang tìm đường lui thôi ạ, lỡ như đến lúc đó thật sự giữ lại một lô hàng tồn thì em cũng không tiện ăn nói với xưởng, một phó xưởng trưởng như em cũng làm không nổi nữa, người ta sẽ không phục em.”
Thầy Phùng không ngờ cô lại rất thành thật, có gì nói nấy nên ông ta cũng rất khen ngợi, cười bảo: “Được, thầy sẽ thử nói với bọn họ xem sao, nếu bọn họ bằng lòng thì thầy sẽ liên hệ với em, chẳng qua, nếu chi nhánh xưởng không nể mặt thầy vậy em phải tự liên hệ đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây