Vu Tuệ nghẹn cứng họng, từ sau khi mẹ cô ta bị tống vào tù cũng khiến cô ta bị ảnh hưởng một chút, bị thuyên chuyển cương vị công tác, tiền lương cũng không còn cao như trước đây. Người nhà họ Lâm có ý kiến với cô ta, ngày nào làm gì cũng có thể bới lông tìm vết cho được, cô ta không muốn ở nhà họ Lâm cho nên mới thường xuyên chạy về đây.
Cô ta đang định há mồm đáp thì Vu Chính Lai lại bảo: “Đại viện chúng ta có không tốt bao nhiêu thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của con, nhà họ Lâm có tốt đến đâu thì bọn họ cũng sẽ xét nét cho con thấy, con ở nhà họ Lâm có thể nhịn thì tại sao về đại viện lại không thể nhịn?”
Vu Tuệ nghe thế mà cắn răng: “Cha, hai chuyện này cũng có giống nhau đâu, sao cha có thể gộp hai cái lại mà nói được?”
Vu Chính Lai lạnh giọng bảo: “Sao lại không giống nhau, cha biết con đang nghĩ gì, chẳng qua con nhìn thấy Diệp Bảo Châu, trong lòng bất mãn cho nên mới nói chuyện như vừa rồi, lúc nào con cũng muốn so sánh với Diệp Bảo Châu bởi thế toàn bộ mọi chuyện liên quan đến con bé con đều cảm thấy khó chịu hết.”
Vu Tuệ bị nói trúng tim đen, cô ta cắn môi: “Con không có, con chỉ cảm thấy chúng ta không nợ gì nhà họ Lục cả, không cần thiết phải lấy lòng bọn họ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây