Triệu Bàng Hải nghe thế chợt đứng hình, tuy rằng trước mắt bọn họ có một chút thành tựu thật nhưng đó là con số nhỏ, cho nên bọn họ cũng không sợ bán không được thì sẽ có hàng tồn, nhưng lần này là năm nghìn gói, nếu không bán hết được vậy anh ta cũng thật sự có hơi lo lắng.
Diệp Bảo Châu cũng không lo về sức tiêu thụ của mì ăn liền này, một là vì cô biết mì ăn liền từng được chào đón bao nhiêu, hai là vì sức tiêu thụ trước mắt đã cho cô sự tự tin.
Cô nhìn Triệu Bàng Hải và nhướng mày: “Anh yên tâm đi, bán thì chắc chắn có thể bán được rồi, chỉ là vấn đề bao nhiêu mà thôi, anh nên có lòng tin vào sức tiêu thụ trước mắt của chúng ta, cho dù đến khi ấy có một phần hàng bị trả về thì chúng ta vẫn còn cửa hàng bán lẻ của mình, hoặc là chúng ta có thể xin bán giảm giá cho công nhân trong xưởng.
Triệu Bàng Hải trầm ngâm: “Không bán được thì bán ở đâu mà chẳng thế.”
Diệp Bảo Châu biết anh ta đang lo lắng, nếu bán công khai mà không bán được vậy đến khi ấy cô có thể đến chợ đen, giảm giá sản phẩm xuống hồi lại vốn là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây