Diệp Bảo Châu trực tiếp cảm thấy không ổn, vừa rồi họ Lâm này chắc chắn đã gặp người của bộ phận hàng hóa thuộc tòa nhà bách hóa xong, cô nhìn người đó, cũng cười bảo: “Chào chủ nhiệm Lâm, thật trùng hợp lại gặp được anh ở đây.”
Hôm nay chủ nhiệm Lâm tới đây bàn hợp đồng, cũng biết lúc này hai người bọn họ tới chắc chắn cũng để bàn hợp đồng mì ăn liền, nhưng có khả năng bọn họ sẽ phải thất vọng rồi, cho dù hôm nay bọn họ có tới cũng vô dụng thôi, vì đơn đặt hàng mì ăn liền của tòa nhà bách hóa này, Vạn Phúc bọn họ đã ký, chỉ thiếu mối đóng dấu nữa thôi.
Ông ta nhanh chóng nói: “Phó xưởng trưởng Diệp thật sự rất trẻ tuổi, nếu không phải từng nghe nói tới cô thì tôi chắc chắn còn tưởng cô là một học sinh đấy, Dân Phúc các cô cũng thật sự bằng lòng cho người trẻ tuổi một cơ hội, đặt gánh nặng lớn như thế lên người cô vậy cô cũng phải thật cố gắng vào mới được.”
Lời này ông ta nói rất dễ nghe nhưng trong câu từ lại mang theo vài phần chế nhạo, Diệp Bảo Châu cũng không trách ông ta có suy nghĩ như thế vì cô thật sự rất trẻ, mới hai mươi hai thôi, cô cũng nhìn họ Lâm và cười đáp: “Đúng vậy, chúng tôi là xưởng nhỏ mà thôi, người có năng lực thì lên, ai được thì người đó lên, không chỉ đơn thuần dựa vào tuổi tác.”
Chủ nhiệm Lâm nghe thế khóe miệng chợt co rút, người trẻ tuổi này đúng thật là ngông cuồng, đây là biến tướng tự khen mình đi, nhưng lát nữa chủ nhiệm Tiêu của tòa nhác bách hóa sẽ nói cho cô biết cái gì là hiện thực ngay: “Đúng thật là như vậy, xưởng nhỏ cũng không có nhiều quy tắc như thế, tự do hơn Vạn Phúc chúng tôi nhiều.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây