Ánh mắt của anh lạnh lùng, giọng nói nghiêm nghị, gân xanh trên cổ kia cũng hơi lồi lên khiến Cốc Lệ Hoa run sợ, một nửa lời còn lại định nói ra lập tức kẹt ở cổ họng.
Tô Nguyên Thanh tức chết mất, hoàn toàn không muốn để ý đến Lục Thiệu Huy nhưng liếc mắt nhìn qua đống rác ở cửa nhà họ Lục thật sự có cả lá củ cải và vỏ củ cải bên trong, hơn nữa trong đó cũng có mấy cục giấy, tuy ở vị trí của anh ta không nhìn thấy được bên trong tờ giấy đó viết gì nhưng chuyện này rất có khả năng là mẹ anh ta và vợ anh ta làm.
Anh ta siết chặt nắm tay, vẫn nghiến răng bảo: “Lục Thiệu Huy, cậu đừng hà hiếp người quá đáng.”
Cằm Lục Thiệu Huy bạnh ra, liếc mắt nhìn anh ta: “Tô Nguyên Thanh, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn thôi, nếu đống rác này không phải của nhà các anh vậy tôi sẽ ăn sạch ngay trước mặt anh luôn, bây giờ hoặc là các người dọn rác đi, hoặc là các người bớt lấy tiền lương một tháng, các người tự mình chọn đi!”
Bị Lục Thiệu Huy đe dọa như thế cũng làm Tiền Phân tức muốn thổ huyết, nhưng nếu lát nữa Tiền Nghĩa tới đây, hoặc là thật sự trừ tiền lương của hai đứa con vậy bà ta cũng chịu thiệt lớn mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây