Lục Thiệu Huy gật đầu, nhìn Diệp Bảo Châu: “Đi thôi, đi làm trước, chuyện này để sau hãy nói.”
Nói xong, bọn họ đóng thật mạnh cửa, “rầm” một tiếng vang vọng khắp toàn bộ hành lang.
Âm thanh đóng cửa của anh rất lớn, cho dù cách hành lang ba, bốn mét và một cánh cửa thì Tiền Phân vẫn có thể nghe được tiếng này. Lúc này, lỗ tai bà ta dán lên cửa, nghe thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh nữa, qua một lúc lâu mới lén lút mở cửa, liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Tiền Phân vốn cho rằng nhà họ Lục chắc chắn sẽ qua đây gõ cửa hỏi tình hình, đến lúc ấy bà ta vừa vặn có thể mượn chủ đề này để nói chuyện của mình, chửi mấy người bọn họ như tát nước vào mặt, nhưng không ngờ nhà họ Lục lại chẳng nói một câu nào cả, ngay cả đống rác ở cửa cũng không dọn đi, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Bà ta mơ hồ một lúc, thầm nghĩ, lẽ nào nhà họ Lục trực tiếp bỏ qua chuyện này sao? Bọn họ không dọn rác và cũng không ho he một tiếng nào là muốn làm gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây