Ông ta còn chưa nói gì thì Quách Hữu Bình đã lạnh lùng bảo: “Đúng, nhà xưởng đã cho cô cậu cơ hội rồi, cho nên chúng tôi mới không định báo công an, nếu như cô cậu vẫn còn ý kiến vậy chúng ta gặp nhau ở đồn công an đi!”
Lời này vừa nói ra, phòng họp đã lập tức yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe được, bầu không khí giống như bị đóng băng vậy.
Lúc này, Diệp Bảo Châu lại thản nhiên nói: “Nếu bí thư Điền đã nói sẽ khai trừ bọn họ, vậy bắt đầu từ hôm nay, hai người bọn họ sẽ không còn là công nhân trong nhà xưởng nữa, tôi kiến nghị cho bọn họ chuyển ra khỏi khu tập thể gia đình.”
Cô vừa dứt lời, Tô Nguyên Thanh lập tức nổi trận lôi đình, anh ta đứng bật dậy, gào lên giận dữ với cô: “Diệp Bảo Châu, cô đúng là quá ác độc, khai trừ hai người chúng tôi khỏi xưởng còn chưa đủ hay sao, vậy mà cô còn muốn đuổi chúng tôi khỏi khu tập thể gia đình nữa?”
Cốc Lệ Hoa cũng tức tối, mặc kệ những người khác vẫn còn có mặt ở đây, cô ta cũng vỗ bàn một cái, lập tức đứng dậy, chỉ tay vào Diệp Bảo Châu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà đó là nhà góp vốn nhé, chúng tôi có giao tiền đàng hoàng, cho dù bị khai trừ thì chúng tôi vẫn có thể ở đấy, dựa vào cái gì cô muốn đuổi chúng tôi đi hả? Dựa vào cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây