Cốc Lệ Hoa thấy chồng mình không tiếp được lời cũng vội bảo: “Phó xưởng trưởng Diệp, cô thật quá đáng, chúng tôi muốn trộm đồ nhưng cũng đã nhận rồi, cũng bằng lòng chấp nhận hình phạt, nhưng sao cô có thể nghi ngờ chúng tôi như vậy được? Cũng không thể chuyện gì cũng chụp lên đầu chúng tôi như vậy được đâu nhé.”
Diệp Bảo Châu bắt được vẻ mặt của hai người họ, cười lạnh một tiếng: “Tại sao chúng tôi không thể nghi ngờ hai tên trộm nhỉ?”
Hạ Đại Phú cũng cảm thấy dựa vào cái gì bọn họ không thể nghi ngờ hai tên trộm: “Đúng vậy, nửa đêm nửa hôm các người lén lén lút lút chạy đến đây, sao còn tỏ ra oan ức vậy nhỉ?”
Lúc này, giọng của Lục Thiệu Huy cũng vang lên: “Bí thư Điền, tôi thấy vải chụp của thùng nước sốt kia bị người lật ra rồi.”
Anh vừa dứt lời, mọi người nhanh chóng nhìn về phía thùng nước sốt bên cạnh, thường thì loại bán thành phẩm để đó làm nguội, phân xưởng đều sẽ dùng vải lưới để phủ lên, nhưng lúc này, vải chụp của thùng nước sốt đã bị lật sang một bên, phân xưởng chắc hẳn sẽ không phạm vào loại sai lầm cấp thấp này được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây