Cô ta nói như vậy, Điền Kiến Binh cũng cảm thấy không cần thiết phải báo công an, tuy rằng trộm đồ là vô sỉ nhưng nhà xưởng hoàn toàn có quyền tự chủ giải quyết vấn đề, ông ta đang định mở miệng thì nghe thấy Diệp Bảo Châu cười lạnh, nói: “Các người chắc chắn mình đánh chìa khóa vào đây chỉ để trộm đồ?”
Tô Nguyên Thanh không hiểu tại sao cô lại hỏi như thế nên cũng lập tức gật đầu: “Đúng, là chúng tôi bị ma xui quỷ khiến!”
Cốc Lệ Hoa cũng nhanh chóng bồi thêm: “Nhưng chúng tôi còn chưa lấy được gì thì trưởng khoa Hạ đã phát hiện ra rồi, chúng tôi nhận lỗi và sẽ chấp nhận toàn bộ hình phạt trong xưởng.”
Diệp Bảo Châu cũng không muốn phí lời với bọn họ: “Các người nói dối, bây giờ phân xưởng này hoàn toàn không có đến mấy thành phẩm, có thành phẩm cũng hoàn toàn chưa được đóng gói, thành phẩm đều đang ở trong kho hàng hết. Các người không đi đánh chìa khóa của kho hàng mà đánh chìa khóa bên này rồi nói muốn trộm mì ăn liền, các người cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?”
Cô vừa dứt lời, hai người kia đã lập tức nghẹn họng, mà ánh mắt của những người khác cũng nhìn về phía phân xưởng, xác nhận đúng như những gì Diệp Bảo Châu đã nói, bây giờ trong phân xưởng không có đến mấy thành phẩm, trên cái bàn bên cạnh đúng là có một vài miếng mì nén, nhưng gói nước sốt bán thành phẩm thì vẫn còn đang ở trong thùng làm lạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây