Tô Nguyên Thanh không biết bọn họ qua đây từ khi nào nhưng bây giờ còn chưa đến một khắc cuối cùng thì anh ta sẽ không thừa nhận, hơn nữa, vừa rồi sau khi anh ta bước vào cũng không hề bật đèn cho nên cho dù mấy người này có bắt được anh ta thì chắc hẳn cũng không nhìn thấy vừa rồi anh ta đã làm gì đâu!
Anh ta lập tức vo túi giấy vừa bọc “đồ” thành một cục rồi lặng lẽ ném đi thật xa, sau đó cắn răng nói: “Trưởng khoa Hạ, ông muốn tôi nói sự thật gì, sự thật chính là cửa ở bên này không khóa cho nên tôi mới vào đây xem tình hình, nào ngờ lại bị các ông nhốt ở đây, đồ bên trong tôi cũng không hề lấy, không tin thì ông thả tôi ra mà soát người, tôi thật sự không làm gì cả, ông mau mở cửa cho tôi đi.”
Hạ Đại Phú vốn muốn bình tĩnh ôn hòa nghe anh ta giải thích, nhưng lúc này thấy anh ta cây ngay không sợ chết đứng như vậy, một cơn tức tối cũng lập tức dồn lên trong lòng.
Buổi chiều, đồng chí Lâm Tú Giai có qua nói với ông ta rằng cô ta đã làm mất chìa khóa suốt một khoảng thời gian rất dài, sợ là có chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra cho nên kêu ông ta buổi tối tăng cường tuần tra, đặc biệt là tối nay, cho nên ngay khi Tô Nguyên Thanh vừa đến ông ta đã nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi, sau đó cũng nhìn thấy cảnh tượng anh ta dùng chìa khóa mở cửa đi vào phân xưởng.
Nếu không có lời nhắc nhở lúc chiều của Lâm Tú Giai thì có khả năng Hạ Đại Phú thật sự sẽ thả anh ta ra ngoài, soát người rồi sau đó tin lời ma quỷ của anh ta, nhưng bây giờ ông ta hoàn toàn không tin dù chỉ một dấu chấm câu!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây