Bởi vậy chút ngạo mạn kia của bọn họ cũng trực tiếp tan biến ngay khi Quách Hữu Bình cố tình hỏi như vậy, cả ba người đều nhanh chóng đáp lời.
Thấy mấy lãnh đạo phân xưởng đều đồng ý điều người đi, Lâm Tú Giai cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, bây giờ cô ta là tổ trưởng tạm thời, tuy rằng mì ăn liền bán rất chạy nhưng năng lực sản xuất lại không theo kịp khiến cô ta cũng rất áp lực.
Điền Kiến Binh cũng hiểu tại sao Quách Hữu Bình lại phải nhấn mạnh như thế, ông ta cũng thuận thế nhắc nhở: “Mọi người đều là đồng chí công nhân của Dân Phúc, làm việc đều là vì một tiêu chí, chỉ Dân Phúc càng ngày càng tốt thì chúng ta mới càng ngày càng tốt được, cho nên tôi hy vọng sau này trong công việc, mọi người phải đoàn kết lại với nhau, tập trung toàn bộ sức mạnh để xây dựng Dân Phúc, xây dựng tương lai của chúng ta.”
Dứt lời, mọi người vỗ tay “bôm bốp”, Diệp Bảo Châu thầm đảo trắng mắt, một bí thư như Điền Kiến Binh hô khẩu hiệu to hơn ai hết nhưng đến lúc phải hành động hóa thì lại nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không giống một bí thư làm việc lâu năm.
Nhưng lúc này, mọi người đều đang vỗ tay, cô cũng đành vỗ tay mang tính tượng trưng vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây