Sau đó Hạ Thu Mai lại trái nhắc một câu, phải nhắc một câu, từ vợ chồng ở chung đến mẹ chồng con dâu ở chung, lời có thể nói đều nói ra hết, khiến Diệp Bảo Châu nghe được mà đầu óc choáng váng.
Nghỉ ngơi một lúc, Hạ Thu Mai lại nhìn cô với vẻ muốn nói lại thôi, Diệp Bảo Châu đã nghe lâu như vậy rồi cũng không thiếu nghe thêm vài câu nữa, cô đành bảo: “Mẹ, còn gì nữa ạ, mẹ nói đi, con nghe đây.”
Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì cả, ngày mai cô sẽ kết hôn, cũng phải hiểu một chút chuyện giữa vợ chồng, Hạ Thu Mai vốn tính kêu Hoàng Quế Mỹ nói mấy chuyện này với cô, dù sao thì người trẻ tuổi cũng dễ trao đổi với nhau hơn một chút, nhưng con người Hoàng Quế Mỹ đó quá không đáng tin, cho nên bà ta chỉ đành tự mình ra trận.
Loại vấn đề riêng tư này, cho dù là người đã từng này tuổi rồi như Hạ Thu Mai cũng cảm thấy xấu hổ, hơn nữa chỗ này cách âm không tốt, bên ngoài còn có người, bà ta đành sáp lại gần, thì thầm bên tai Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu nghe xong mà cười nghiêng ngả, vừa rồi Hạ Thu Mai nói với cô lúc ngủ, mình cứ nằm trên giường, đợi chồng phóng một chút là xong, mới đầu cô thật sự không hiểu phóng có nghĩa gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây