Mà mỗi ngày Diệp Bảo Châu vẫn đi làm tan và tan làm như thường, buổi tối về nhà sẽ may quần áo cho Lục Thiệu Huy, mày mò hết ba ngày, một bộ quần áo bình thường đã được may xong, cũng đã tới một đêm trước ngày đám cưới.
Ngày mai chính là đám cưới, Diệp Bảo Châu cũng không hề khẩn trương, sau khi ăn cơm xong, cô thu dọn đồ đạc của mình một cách gọn gàng ngăn nắp, ngược lại Hạ Thu Mai rất khẩn trương. Bà ta ra đại viện dặn dò thím Toàn Phúc và hai cô gái trẻ ngày mai tới đưa dâu trước, sau đó đếm đồ mà Diệp Bảo Châu phải dùng hết lần này đến lần khác, thẳng đến khi Diệp Bảo Châu ấn tay của bà ta lại: “Mẹ, mẹ đếm rất nhiều lần rồi đấy.”
Trước đó Hạ Thu Mai vẫn luôn trông mong Diệp Bảo Châu đi lấy chồng, nhưng đến bây giờ cô thật sự sắp gả đi rồi, trong lòng bà ta lại có hơi hoảng hốt, cứ cảm thấy mình nên làm chút gì đó thì trong lòng mới bình tĩnh được. Lúc này dừng tay rồi, nước mắt lại trực tiếp chảy xuống: “Ngày mai con đi lấy chồng rồi, mẹ thật sự không nỡ.”
Diệp Bảo Châu biết Hạ Thu Mai tốt với nguyên chủ, chẳng qua nơi này cách đại viện nhà họ Lục cũng không xa mà, nên cô an ủi bà ta: “Mẹ, nhà họ Lục cách cũng gần, sau này con với Thiệu Huy sẽ thường xuyên tới thăm mẹ.”
Nhưng đâu có giống, Hạ Thu Mai thầm nghĩ, trước đây con gái là của mình, ngày nào cũng có thể gặp được, nhưng bây giờ lại có thêm một Lục Thiệu Huy chia sẻ với bà ta, sau này cũng không thể gặp được mỗi ngày nữa, cho nên bà ta không nhịn được mà muốn khóc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây