Diệp Bảo Châu nhìn bộ dáng nghẹn họng, lúng túng của bọn họ, trong lòng lập tức thấy thoải mái hẳn, nếu người ta đã xin lỗi rồi vậy cô cũng không cần phải quấn riết không chịu buông, dù sao thì sau này vẫn còn rất nhiều công việc cần bọn họ phối hợp nữa: “Được, tôi tin chủ nhiệm Mã một lần.”
Diệp Bảo Châu không sao nhưng Quách Hữu Bình thì lại có sao. Loại tình huống này, ông ta cũng không muốn sau này lại tiếp diễn nữa cho nên lạnh lùng nhìn ba người kia và nói: “Mọi người đều là công nhân của Dân Phúc, điều kiện tiên quyết khi làm tất cả mọi người đều là phải lấy lợi ích của Dân Phúc làm đầu. Tôi hy vọng về mặt công việc, mọi người đừng mang theo quá nhiều ân oán cá nhân vào, nếu các người làm không tốt, nhà xưởng có người có thể làm thay các người, lời này tôi cũng không nói đùa đâu.”
Ông ta nói xong, mọi người đều hơi nín thở, bọn họ biết Quách Hữu Bình không chỉ nói riêng ba người Mã Vĩnh Quân mà là nói tất cả mọi người có mặt trong cuộc họp.
Mã Vĩnh Quân cắn răng, cuối cùng vẫn chẳng nói được gì cả, dù sao thì anh ta cũng khác với Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu từ chức còn có thể được mời về, còn nếu như anh ta từ chức, phỏng chừng chính là đóng gói cút ngay và luôn, không đáng tí giá nào cả!
Đột nhiên Điền Kiến Binh cũng cảm thấy hơi chột dạ, dù sao thì lúc trước ông ta cũng vì khẩn trương quá, sợ Diệp Bảo Châu không làm ra được mà còn gọi cô qua đó nói chuyện, bây giờ Quách Hữu Bình nói ba người bọn họ cứ như cũng đang nói ông ta vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây