Diệp Bảo Châu biết trong phân xưởng, Mã Vĩnh Quân là người không phục cô lên làm phó xưởng trưởng nhất, bây giờ cũng nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của anh ta, cô hơi híp mắt lại, qua một lúc mới cười bảo: “Các anh cứ sắp xếp đi, hàng mẫu của tôi sẽ làm xong nhanh thôi.”
“Ý của cô là hàng mẫu vẫn chưa làm xong á hả?” Mã Vĩnh Quân hơi nhíu mày, lại lập tức nói: “Không phải đấy chứ, hôm nay đã là ngày thứ năm rồi mà các cô vẫn chưa làm xong hàng mẫu? Làm ăn kiểu gì vậy?”
Diệp Bảo Châu không nói gì cả, Mã Vĩnh Quân lại bảo: “Rốt cuộc thì lần này cô có làm được không thế?”
Giọng điệu khinh thường này càng ngày càng rõ ràng, Lâm Tú Giai ở một bên cũng nghe ra được, cô ta lập tức nói: “Chủ nhiệm Mã, vừa rồi đồng chí Diệp Bảo Châu cũng đã nói rồi, hàng mẫu sẽ xong nhanh thôi, anh có thể sắp xếp người được rồi!”
Mã Vĩnh Quân nhíu mày càng chặt hơn, anh ta liếc mắt quanh văn phòng nhỏ một lượt, không nhìn thấy Quách Hữu Bình ở trong này cho nên trực tiếp bảo Diệp Bảo Châu: “Bỏ đi, lát nữa sau khi hỏi lãnh đạo xong tôi sẽ quyết định sau, bằng không hàng mẫu của cô mãi vẫn chưa thành công, đột nhiên điều người đi cũng sẽ ảnh hưởng đến sắp xếp công việc phía bên tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây