Lời nói hờ hững của ông ta lại khiến sắc mặt Tô Nguyên Thanh càng ngày càng nặng nề, trong lòng cũng càng lúc càng bức bối, Diệp Bảo Châu muốn cắn chặt anh ta đến cùng đây mà, được thôi, nếu thật sự tra ra được vậy chỉ có thể tìm một cách ứng đối.
Tô Nguyên Thanh hít một hơi, hỏi với vẻ mất hứng: “Cậu đã sắp nghỉ hưu cả rồi sao vẫn chưa sắp xếp xong công việc cho cháu vậy?”
Mới đầu, Tiền Nghĩa muốn cho Tô Nguyên Thanh theo Quách Hữu Bình nhưng không ngờ Diệp Bảo Châu lại ngồi vào cái ghế đó, sau này ông ta lại muốn điều Tô Nguyên Thanh đi theo phó xưởng trưởng mới tới, kết quả Diệp Bảo Châu lại lên chức tiếp, hai lần sắp xếp đều không nằm trong kế hoạch, bây giờ ông ta vẫn chưa nghĩ xong phải đặt Tô Nguyên Thanh vào vị trí nào nữa.
Trong lòng ông ta thở dài một tiếng: “Vốn cậu nghĩ cháu không thể làm trợ lý xưởng trưởng thì cũng có thể làm trợ lý phó xưởng trưởng, nhưng không ngờ lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế.”
Tô Nguyên Thanh nghe thế lập tức bảo: “Thế không được, cháu cũng chẳng muốn làm trợ lý của Diệp Bảo Châu đâu, tốt nhất là cậu sắp xếp cho cháu làm một chủ nhiệm gì đó đi, bằng không cháu cũng rớt giá lắm đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây