Tô Nguyên Thanh cũng biết chuyện này nhưng thật sự không thể báo án được, anh ta cắn răng: “Được rồi, em đừng nói nữa, chuyện này trong lòng anh tự có tính toán.”
Bên này, Lục Thiệu Huy cũng đã về đến nhà, Diệp Bảo Châu vẫn chưa ngủ mà đang đợi anh về, nhìn thấy anh vào phòng, cô đi tới hỏi: “Thế nào rồi? Anh ta nói sao?”
Khóe miệng Lục Thiệu Huy nhếch lên: “Bây giờ mặt mũi anh ta bầm dập, phỏng chừng mấy hôm nữa không đi làm được đâu. Anh vừa đi vào anh ta đã há miệng cắn chặt nói là anh làm, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng gì cho nên em cứ yên tâm đi.”
Diệp Bảo Châu thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chu đáo nhưng bây giwof đánh người là chuyện vô cùng không tốt, một khi bị phát hiện thì vấn đề cũng lớn lắm, cho nên cô vẫn rất lo lắng bọn họ có phân đoạn nào làm chưa được tốt, sẽ bị phát hiện: “Vậy thì tốt, ở chỗ hai người đánh nhau không rớt đồ gì đấy chứ?”
Lục Thiệu Huy ừm một tiiesng: “Vừa rồi lúc trên đường về anh lại đi qua bên đó kiểm tra rồi, không rơi thứ gì cả, Hạ Đại Phú có điều tra kiểu gì thì cũng không tra ra được đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây