Bây giờ Mã Vĩnh Quân nghe thấy ba chữ Diệp Bảo Châu là trong lòng lại ngùn ngụt lửa giận: “Được rồi, đừng nhắc tới nữa, phiền lắm.”
Tô Nguyên Thanh nhìn bộ dáng có hơi nghiến răng nghiến lợi của anh ta bèn cười thầm một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn nói với vẻ tiếc nuối: “Nói thật, tôi cũng cảm thấy vị trí này nên là của anh, cho dù không phải là anh thì cũng nên là những người khác ở phân xưởng mới phải, nhưng không ngờ lại bị Diệp Bảo Châu kia giành mất, đúng là vô lý ầm ầm mà.”
Mã Vĩnh Quân thầm nghĩ, ai nói không phải chứ, Diệp Bảo Châu này hoàn toàn không có tư cách làm phó xưởng trưởng, nhưng vấn đề là rốt cuộc cô đã làm thế nào mới có thể khiến đám người Điền Kiến Binh thay đổi ý định nhanh như vậy mới được?
Anh ta liếc mắt nhìn Tô Nguyên Thanh, hỏi: “Cậu thì có gì không hiểu, cậu của cậu không phải là xưởng trưởng hay sao? Ông ấy không nói nguyên nhân cho cậu biết?”
Đương nhiên Tô Nguyên Thanh biết nguyên nhân rồi, chính là Diệp Bảo Châu lấy cái cớ từ chức đến Vạn Phúc làm việc ra để uy hiếp Điền Kiến Binh, nhưng chuyện này anh ta không thể nói thẳng ra với Mã Vĩnh Quân được, bằng không cậu của anh ta cũng sẽ bị lôi vào mất: “Ông ấy cũng chẳng nói gì với tôi cả, chẳng qua tôi đoán có khả năng có liên quan đến chuyện cô ta từ chức, dù sao thì nhiều công thức trong xưởng chúng ta đều đang nằm trong tay cô ta, nếu như cô ta mang công thức của chúng ta đến xưởng khác, vậy không phải chúng ta sẽ chịu thiệt à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây