Nói xong, người đàn ông liếc mắt nhìn bụng cô, cũng nói thẳng: “Phải qua vài ngày nữa anh mới về xưởng đi làm, hay là em xin nghỉ đẻ đi, em vác cái bụng to đi làm, ngày nào lòng anh cũng hoảng lắm, dù sao thì Quách Hữu Bình cũng biết em mang thai ba rồi, chắc hẳn ông ấy có thể hiểu.”
Diệp Bảo Châu cũng có suy nghĩ này, bây giờ cô đã được ba mươi ba tuần rồi, bụng cũng to hơn người khác mang thai mười tháng, mỗi ngày vác cái bụng đi rất không thuận tiện, nhưng mỗi ngày đi làm cô cũng không còn bận giống như trước đây nữa cho nên cô muốn để thời gian nghỉ đẻ đến sau khi sinh con xong, như vậy thời gian ở cạnh con có thể nhiều hơn một chút.
Cô nhìn người đàn ông và bảo: “Đợi lần sau khám thai hỏi bác sĩ tình hình thế nào rồi lại nói sau, dù sao cũng không thiếu mấy ngày.”
Bây giờ công việc phía bên công hội thành phố đã đi vào quỹ đạo, vốn vẫn còn phải tới đó hơn một tuần nữa, nhưng bây giờ Lục Thiệu Huy không xoay chuyển được cô nên chỉ có thể dự định rút về sớm: “Được, anh đi lấy quần áo cho em đi tắm.”
Diệp Bảo Châu ừm một tiếng, được người đàn ông đỡ vào nhà tắm, cởi quần áo xong, lúc soi gương cô đột nhiên phát hiện ra trên da bụng mình hình như lại có thêm vết rạn!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây