Cho nên cô ta không muốn ra ngoài, không muốn đối diện với tất cả những chuyện này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng đối thoại bên ngoài cũng dừng, sau đó tiếng gõ cửa lại vang lên, là Cao Hồng Anh gọi cô ta ra ngoài ăn cơm.
Lục Thiệu Lan vốn không muốn nhúc nhích, nhưng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô ta vẫn bò dậy và ra mở cửa.
Cao Hồng Anh thấy rất lâu cô ta mới chịu mở cửa cũng vội vàng quan sát cô ta, thấy cô ta ngoại trừ hình như vẫn chưa tỉnh ngủ thì cũng không còn chuyện gì khác nên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Con ngủ cả một ngày, bây giờ đã khá hơn tí nào chưa?”
Lục Thiệu Lan nâng mắt nhìn bà ấy rồi lại liếc mắt nhìn phòng khách, trên cơ bản cơm nước đã nấu xong hết cả rồi, Lục Thiệu Huy cũng đã về nhà, Diệp Bảo Châu đang nói chuyện với anh, cũng không biết đang nói gì mà trên mặt hai người đều mang nụ cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây