“Giang Tú Linh!” Người đàn ông trực tiếp vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn, nhìn bà ta với ánh mắt u ám: “Tôi đã nói với bà từ lâu rồi rằng quyển sách y đó là của Lục Quốc Đống, sau này tôi đã trả lại sách, cũng đã giải thích với bà rồi còn gì, tôi tưởng bà đã tin nhưng không ngờ đến bây giờ mà bà vẫn còn nhắc đến chuyện này!”
“Còn nữa, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi chưa bao giờ từng thích Cao Hồng Anh, bà có hỏi tôi một nghìn lần, một vạn lần thì tôi cũng chỉ có mỗi câu trả lời đó, tôi và Lục Quốc Đống đều là bác sĩ, cùng nhau học y, cùng nhau lên chiến trường, trước khi kết hôn với bà chúng tôi vẫn luôn qua lại như thế, bà đừng có tìm cái cớ cho lỗi sai của mình.”
Dường như bị cơn giận của người đàn ông dọa sợ, Giang Tú Linh chợt ngồi bệt mông xuống ghế.
Không có sao? Không thể nào, bà ta nhớ rõ ràng là ông ta thích Cao Hồng Anh cơ mà.
Nhưng đột nhiên bà ta cũng nhớ ra trước đây ông ta đã từng giải thích rồi, có khả năng là đầu óc nghĩ quá nhiều thứ cho nên bà ta chẳng còn nhớ được gì cả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây